RỒI CON GÀ CŨNG RA ĐI
(Đọc đoạn đầu, Em cứ đoán cô con dâu này đểu.)
Chuyện
xảy ra vào những năm tám mươi của thế kỷ trước.
Ngày đó vợ chồng Lâm mới cưới được gần một năm. Họ ở
nhà tập thể cấp bốn của cơ quan, mỗi nhà một phòng hơn chục mét vuông; các phòng
cách nhau chỉ một bức tường xây không tới mái. Mẹ Lâm ở quê lặn lội ra thăm.
Ngày nào cũng đãi mẹ chỉ bằng rau muống luộc; vợ chồng Lâm quá ngượng với láng
giềng hàng xóm trong khu tập thể. Lương bổng của vợ chồng chỉ đủ để đong gạo và
chi tiêu những gì cần thiết nhất. Bởi vậy sau khi tính toán rất kỹ vợ chồng Lâm
mới đi đến quyết định phải gắng mua một con gà khao mẹ. Chiều hôm đó lúc Lâm
đang đánh bóng bàn ở nhà văn hóa ngay đầu ký túc xá thì nghe tiếng
gà kêu quang quác. Vậy là vợ đã giết gà đãi mẹ chồng rồi. Lâm khấp khởi mừng
thầm. "Khách ba chủ nhà bảy", nhân cơ hội này Lâm cũng được hưởng hương vị gà,
cái hương vị mà hắn đã quên mất trong vòng nửa năm trời rồi. Sau khi tắm rửa
xong, Lâm háo hức mời mẹ ăn cơm chiều. Khi mở mâm cơm ra, Lâm tiu nghỉu hẳn:
trên mâm cũng vẫn lặp lại món rau muống luộc với bát cà muối; chỉ có khác là hôm
nay còn có thêm đĩa lạc rang mặn.
Lâm nhìn vợ, hắn chưa kịp nói gì thì vợ hắn đã nhanh
nhẩu nói:
Em cứ nghĩ là bắt gà và nấu nước sẵn, chờ anh về cắt
tiết làm thịt..., nhưng anh đang chơi mải mê quá em lại không nỡ gọi. Thôi thì
để mai vậy. Mẹ còn ở chơi với vợ chồng mình ba bốn hôm nữa mà
anh.
Dù sao thì gà vẫn còn, không hôm nay thì ngày mai -
Lâm nghĩ bụng- Hôm nay có thêm món lạc rang cũng đã là “tươm” lắm rồi. Mặc dù
ngon miệng nhưng hắn cũng cố ý dành cho mẹ và vợ hắn khẩu phần có đạm nhiều hơn,
dù chỉ là đạm thực vật.
Chiều hôm sau, Lâm chủ động không đi
chơi bóng bàn nữa mà ở nhà để thịt gà. Vợ hắn đặt nồi nước sôi, sau đó ra bắt
gà. Chú gà thật là đanh đá, cứ la oang oác như thể đã cắt tiết rồi. Khi Lâm
chuẩn bị hạ dao sát thủ thì vợ hắn kêu:
À mà anh ơi, hôm nay em phải sang nhà cái Hà bạn em
tham dự sinh nhật nó. Anh và mẹ "chén" vắng em vậy.
Mẹ Lâm nghe vậy liền can:
Con ơi. Thôi để mai hãy làm. Hôm nay vợ con đi vắng
chỉ mẹ con mình thì cũng mất vui đi con ạ.
Cũng muốn vợ mình cũng được hưởng hương vị gà, cái
hương vị mà nàng cũng đã tạm quên cùng thời gian như hắn, nên Lâm đồng ý. Tuy
vậy khi thả gà lại vào chuồng hắn vẫn thấy ấm ức. Chả là cả ngày nay trong giờ
làm việc hắn chỉ mong hết giờ để nhanh đến cơm chiều.
Bữa cơm chiều dọn ra, thấy vợ mình vẫn ở nhà, hắn
hỏi:
Em bảo phải đi sinh nhật nhà cái Hà kia
mà?
Em chưa chuẩn bị quà gì, đến sinh nhật bạn mà đi tay
không thì không tiện anh ạ. Thôi mai đến trường em chúc mừng nó sau cũng được.
Lâm nghĩ chắc là vợ hắn muốn tiết kiệm khoản tiền mua
quà sinh nhật bạn. Hắn biết tháng này có mẹ hắn tới nên cán cân tài chính nghe
chừng đã thâm hụt.
Tới đêm, khi vợ chồng trùm kín trong chăn vợ Lâm mới
thỏ thẻ tiết lộ ý nghĩ của nàng. Rằng là chẳng phải vì Lâm bận đánh bóng bàn,
chẳng phải vì sinh nhật bạn mà nàng không giết gà. Nàng bảo đằng nào cũng khao
mẹ, chi bằng để hôm mẹ về cũng không muộn. Bù lại hàng ngày mình cứ bắt ra nhốt
vào thì nghe tiếng gà kêu lại được tiếng với hàng xóm là ngày nào cũng giết gà
khao mẹ!
Thật là botay.com, Lâm chẳng thể nào có một lời bình
luận về "kế hoạch” của nàng. Lâm chỉ ậm ừ cho qua, còn lòng thì thầm trách mình
bởi là đấng nam nhi mà để cho vợ phải rơi vào tình cảnh vậy. Hắn thấy cũng đã cố
gắng lắm rồi, bởi ngoài giờ ở cơ quan hắn cũng đã đào đất, tưới rau v.v như bao
đấng ông chồng khác trong khu tập thể. Chắc phải nghĩ ra cách gì khác… – Chưa
kịp nghĩ thêm phải làm gì cụ thể thì vợ hắn đã kéo tay hắn gối đầu và rúc vào
ngực hắn, thế rồi hắn lại quên mất như bao đêm khác…
Cho đến chiều trước
hôm mẹ Lâm về, vợ hắn thật sự định giết gà để khao mẹ thì bà can
ngăn:
Thôi đừng phung phí thế các con ạ. Mẹ đến thăm con,
ngày nào cũng ăn cơm không độn là đã cảm thấy lo và thương các con lắm rồi. Mẹ
biết khi mẹ về rồi thì các con lại phải "thắt lưng buộc bụng" ăn sắn khoai suốt
cả tuần để bù đắp hao hụt tuần mẹ tới thăm. Lâm ạ, con hãy cố mua mấy cây tre,
làm cái chuồng nuôi nó. Lần sau đến thăm các con, mẹ sẽ mang từ quê lên thêm vài
đôi gà giống nữa...
Tiễn mẹ về rồi, vợ Lâm lại ra chợ. Con gà đã ra đi.
Dẫu muốn làm theo lời mẹ dặn nhưng hắn biết tháng này
còn chưa đủ ăn, nói gì chuyện mua tre làm chuồng nuôi
gà.
HiềnBĐ
No comments:
Post a Comment