ĐẾN VỚI – ĂN CÙNG và NGỦ CHUNG
Mệt mỏi gặp gió mát, tôi thăng đường ngay! Vừa bắt đầu mơ thì nghe ‘cái giường’ rung rung. Lén nhìn qua thì, ôi! Mơ được, ước thấy! Sao bở ăn quá vậy! Cô vợ trẻ đẹp của ông chồng già nhà tôi nằm ngay cạnh tôi. Tôi lúng túng! Vì sợ hay mừng? Sợ! Sợ đàn bà à?
Một trong những điều làm tôi khó chịu khi ở đất khách là
bị hỏi quá nhiều lần “Ở đó bây giờ mấy giờ rồi?”. Ở cái đất này chúng tôi lấy mặt
trời làm đồng hồ, mà mặt trời thì thích trò trốn tìm. Mây, bụi và sương mù thường
làm tôi lúng túng khi bị hỏi giờ. Có người hỏi một lần là nhớ luôn cách tính giờ
- bên này thua Việt Nam 7 tiếng! Rồi không hỏi nữa. Số này rất ít. Phần nhiều
người ta hỏi giờ chỉ để hỏi hay để bắt đầu một cuộc hội thoại hoặc đôi khi bí
không biết hỏi gì. Kẻ Đông, người Tây lắm lúc cũng không biết nói chuyện gì
ngoài vài câu hỏi bâng quơ và vài phản ứng bàng quang. Bâng quơ và bàng quang
là phải vì dù có nói, có chia sẻ,