"Mình không đi học giáo lý nữa, cô giáo đã làm cho Chúa nhỏ đi và mọi người ở đó đã nhốt Chúa vào trong những cái hộp bé xíu." Đó là lời của cô bé 7 tuổi trong Truyện "Mr God, this is Ana".
Thiên Chúa trong suy nghĩ của tôi như thế nào, Ngài có lớn đủ như Ngài là không? Hay chúng ta đồng hóa Ngài với một ông già râu tóc bạc phơ chuyên ngồi đếm tội hay một đốc công hàng ngày chấm điểm và ghi công phúc của chúng ta?
Cây táo và miếng vải trắng
Richard Pidell có viết một câu chuyện ngắn nhan đề: “Đứa con
trai của một ai đó” (Somebody’s son). Câu chuyện mở đầu với một cậu bé tên là
David bỏ nhà ra đi sống bụi đời. Vì khổ quá, không chịu nổi, cậu bèn viết một
lá thư gửi về nhà cho mẹ bày tỏ niềm hy vọng được ông bố cổ hủ tha thứ cho cậu
và chấp nhận cậu làm con trở lại. Lá thư như sau: “Mẹ kính mến, trong một vài
ngày nữa con sẽ đi ngang qua nhà. Nếu bố bằng lòng nhận con trở lại, thì mẹ yêu
cầu bố cột một miếng vải trắng lên cây táo hồng ở miếng đất cạnh nhà chúng ta”.
Vài ngày sau, David lên tàu hỏa đi về. Trong lúc tàu hỏa lao nhanh đến nhà thì
hai hình ảnh cứ liên tục hiện ra trong trí cậu ta: khi thì trên cây táo có cột
một miếng vải trắng, khi thì trên cây chẳng cột một miếng vải trắng nào. Tàu hỏa
càng tiến gần nhà, trái tim David càng đập nhanh hơn. Không bao lâu nữa cây táo
sẽ hiện ra ở khúc quẹo, nhưng David không dám tự mình nhìn tới vì sợ nhỡ không
có miếng vải trắng cột ở đó. Thế là cậu quay sang người đàn ông bên cạnh ấp úng
nói: “Thưa ông, ông có thể làm ơn giúp cháu một việc không? Vào khúc quẹo bên
tay mặt, ông sẽ thấy một cây táo. Ông làm ơn cho cháu biết trên cành cây táo đó
có một miếng vải trắng không nhé”.
Khi tàu hỏa rầm rập lướt qua cây táo, David nhìn chăm chăm về
phía trước. Đoạn run run giọng, cậu hỏi người đàn ông: “Thưa ông, có một miếng
vải trắng nào treo ở cành cây táo đó không?” Ông ta sửng sốt trả lời: “Ồ, nầy cậu
bé, cành cây nào ta cũng thấy có một miếng vải trắng cả!”
No comments:
Post a Comment